Hôm ni vừa mới đọc được một entry do 1 người bạn gửi. Đọc xong mà thấy giựt mình, quả thật tâm trạng mình cũng y chang như bài viết.
Trích đọan của entry:
Đêm qua, tắt TV xong lên giường nằm đọc sách nhưng chẳng vào. Bật điện thoại nghe FM, tình cờ nghe được một câu chuyện khiến ta giật mình tự hỏi: Đời này ta sẽ còn gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần nữa?
Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!
Chủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.
Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua…
Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình.
Trên đất bạn (Trung Quốc) mà sao nghe câu chuyện lại thấy giống với cuộc sống đang diễn ra trên quê hương mình đến vậy! Đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình.
Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia… Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.
Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?
Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: “Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?”. Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là “hai, ba lần gì đó” rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo “các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả”. Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là “chúng nó bận việc không về được à?”. Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay “thắc mắc” vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa…
Còn bây giờ thì tôi cũng đang nghĩ: Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?
Đọc xong entry này, tự hứa với lòng sẽ cố gắng hành động đừng để phải hối hận vì sự vô tâm này.
[youtube]8-IqvjIxAIM[/youtube]
Quảng cáo Knorr Tết 2010 – Một trong những TVC mình rất thích
khi xa nha` ,moi biet ngoi nha am cung’ cua ta that quy biet bao.Di xa ta nho nha`,nho me,nho ba…nho nhung cong viec hang ngay ta van thuong lam`.Nho lam …
🙂 Uhm, tâm trạng chung của những người xa quê lập nghiệp, nhưng cũng chẳng mấy người để tâm nhìn lại…
Khoảng 1 năm nay, cách tháng tao lại về nhà, dù đi hơi mệt, nhưng thấy vui. Chỉ tiếc là không thể có điều kiện để ở gần hơn, giờ mẹ tao ở quê chỉ có một mình…
Trong cuốn “Tôi là Bê Tô” của NNA có một câu rất hay: “khi nhắc đến hai chữ “nhà tôi” người ta đang nghĩ đến cái nhà người ta đã rời xa.”.
Tuy có vẻ không liên quan lắm đến entry nhưng tự nhiên nhớ ra.
!!!
Thanks những ai đã khơi dậy những điều giản dơn đầy ý nghĩa trong cuộc sống.
“Má ơi, con làm má buồn nhiều.”
Entry co y nghia wa,tren doi nay me la quan trong nhat voi chung ta.
Entry hay wa’ ah`, cho em quote vao blog voi nha’. plzzzz. hix. 3 nam roi`,e moi gap duoc bo me. 2 lan` :((
Biet rua thi ve gap ba me thuong xuyen di !!! cho em gap nua , nho qua ah !!!chutchut
Những đứa con khi trưởng thành chúng rời xa cha mẹ một cách bản năng nhất, nhưng đôi khi trên đường đời ghập ghềnh, chúng lại trở về ẩn núp trong vòng tay yêu thương của cha mẹ.
Bạn bè người yêu hay công việc \có thể\ thay thế, nhưng phụ mẫu thì chỉ có một.
Ráng lên nhé những đứa con đi xa, gắng mà về với song thân………….nhá.
bây giờ thì mình đã hiểu tại sao bame ko muốn mình đi làm xa mà luôn nói học nhanh rồi về nhà với bame, sinh viên năm cuối mình với biết bao hoài bão muốn làm được 1 cái gì đó, hoặc lập nghiệp tại một thành phố nào nó để có cơ hội phát triển,mình đã ko nghĩ sẽ về nhà sau khi tốt nghiệp nhiều lúc cảm thấy khó chịu khi bame luôn bảo về nhà làm bây jo that sự mình mới hiêu bame lo cho minh và luôn thấy mình ở bên, mẹ mình đã khóc ròng gần 2 năm lúc minh mới đi học vậy mà mình lâu lâu mới về thăm nhà 1 lần,có lẽ mình đã sai rồi.bame con hứa học xong se quay về nhà với bame.