Sáng mai là lên xe sớm đi về An Giang đám cưới đứa bạn trong cty cũ (GHP). Nó cũng bằng tuổi mình mà đã đám cưới rồi, thấy ra cuộc sống của nó có vẻ đơn giản hơn. Ra trường, đi làm gần 2 năm rồi cưới luôn, khỏe. Giờ là gia đình ổn định, chỉ lo làm giàu nữa thôi.
Tự nhiên nghĩ đến mình, thấy oải oải sao đó. Người ta nói mình lận đận chuyện tình cảm, mà đúng thiệt. Hic, hồi trước, giữa tình yêu và sự nghiệp, thì đặt sự nghiệp lên. Mới ra trường mà, lúc đó còn hăng tiết vịt lắm, lo làm để khẳng định bản thân. Tới khi, mất rồi mới giật mình, nghĩ lại kiếm tiền cho nhiều vô rồi cuối cùng chẳng xài được, chẳng còn ai bên cạnh.
Quyết định đổi thứ tự ưu tiên là Tình yêu lên trên Sự nghiệp thì lại gặp phải người quan trọng sự nghiệp trên cùng. Cuối cùng, dường như mình càng thêm buồn thêm. Đôi khi ko muốn, nhưng giờ vẫn cố gắng làm đầy cái thời gian của mình thay vì cứ lủi thủi một mình như vậy, để khỏi nghĩ vẩn vơ.
Tự nhiên sao thấy cuộc sống mình giờ nó tẻ nhạt thế. Quan hệ bạn bè cũng không. Suốt ngày cuối cùng chỉ còn cắm đầu vào cái ti vi để xem phim, rồi vào internet. Có lẽ, sẽ phải thay đổi lại cách sống, gặp gỡ bạn bè nhiều hơn. Đi ra ngoài nhiều hơn.
Đôi khi người ta nói, những gì mình đang có thường không biết quý trọng nó, chỉ cho đến khi mình mất đi rồi mình mới nhận ra nó quan trọng và quý giá chừng nào.
Ngày trước đây, lúc học triết học, bà cô dạy Triết có nói 1 câu thế này, mà mình nhớ mãi, và cũng làm cho phương châm sống cho mình: “Có nhiều ông chồng, chỉ biết lo làm cho nhiều tiền, không biết quý trọng sức khỏe của mình, không biết quý trọng cuộc sống của mình, để rồi tiền mình người ta tiêu, vợ mình người ta xài, con mình người ta sai”
Không biết suy nghĩ đó có đúng hay không, nhưng với mình, thì đó là quan điểm sống. Bạn cứ cố làm việc đi, càng làm, bạn càng có những địa vị cao hơn, nhiều người kính nể hơn, có nhiều tiền hơn, tất nhiên. Và nếu không biết cân bằng với cuộc sống thì cái giá phải trả là không nhỏ, đời sống tinh thần không có, sức khỏe ko đảm bảo….
Hic, sao hôm nay viết lung tung thế nhỉ . Thôi đi ngủ mai leo lên xe ngủ rồi về Châu Đốc luôn. Kỳ này không có chiếc máy ảnh, có lẽ chẳng có ghi lại được những ảnh đẹp .
Í, nói cái này, chắc là rao bán cái máy lạnh trên phòng, lấy tiền mua máy ảnh, chứ để máy lạnh cũng chẳng xài, vì vốn mình chẳng khóai xài máy lạnh tí nào cả . Ai mua hông ?
Hehe, để máy lạnh cho người thích máy lạnh xài chứ…
Đúng là có nhiều người không biết trân quý hiện tại, để mất rồi mới thấy quý.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý ta. Bi kịch…
Pa’ me 3 cai thang chet toi. Sao ko nhin qua tao ne ????….
Zay thoi tu gio ku Minh cu cham chi ru anh em di uong cafe cho can bang cuoi song he’.
Con thang L so mi la so sat ga’i ma ^_^
Eh Hưng, mày ghi rõ là thằng Lâm sát gái nghen, ghi L hiểu lầm wa tao ko được nghe! :))
Hì, ko có ai xài thì bán quách đi chứ để làm gì hả ku, để mất giá :))
hehe, rủ bạn bè đi ăn, cafe cà pháo đi. Ai biểu ở nhà hoài làm chi. Hic, nói vậy thôi chứ tao cũng như mày nè. Lận đận chuyện tình cảm ghê. Cái số không có số iu đương hay sao đó. Chẳng bù với ku Luân. Hết em này tới em khác. Thằng đào hoa ghê. Hehehe
e bao anh roi,di lay vo di.
Công việc cứ cuốn mình đi, dù biết là phải cân bằng lại nhưng ko thể…