Mỗi lần đến Trung thu là mỗi lần kỷ niệm ùa về. Từ khi vào Sài Gòn, mình không còn cảm giác của Trung thu nữa.
Vẫn nhớ, cứ mỗi lần sắp tới Trung thu là cả bọn trong xóm tôi chạy tíu tít nào là thành lập 1 đội múa lân, mỗi đứa gom tiền vào 1 chút, xong rồi kiếm được 1 cái nhà xưởng nào đó gần nhà để luyện tập.
Kỳ công nhất vẫn là giai đoạn làm đầu lân. Nhiều khi nguyên cả đám ngồi tần mần tỉ mỉ ngồi làm cả mấy ngày trời mới xong, đứa thì đi mua sơn, đứa thì đi xin giấy báo, đứa thì đi chặt mấy khóm tre để làm những cây đuốc sáng rực…
Ngồi nhớ lại mà vui ghê. Tới ngày rằm, để “lấy lại vốn”, cả những đoàn múa lân khác cũng vậy, đều đi khắp phố phường múa từ ngày 12 âm lịch. Cứ đi vào mỗi nhà, nhà nào cũng vào, đến nỗi nhiều nhà…sợ quá phải đóng cửa từ lúc 4h chiều.
Cái vui nhất khi đi múa lân là việc so sánh mức độ đẹp xấu giữa các đoàn lân. Khi nào đoàn mình đẹp thì hãnh diện lắm… đi đâu cũng tươi như hoa.
Có những năm mưa tầm tã, cả bọn ủ rũ như mất sổ gạo, không đi múa được tại mình làm những đầu lân nhỏ, mỏng, ra mưa là tan xác hết. Đứng núp mưa mà thấy đầu lân của những đoàn lớn đi ngoài đường thấy mà thèm.
He he, mỗi khi múa lân xong thì có được ít tiền chia chác nhau theo tỷ lệ góp tiền và công sức bỏ vào đó. Có năm cũng được nhà đứa nào đó nấu cho 1 nồi chè to tướng để ăn. Số tiền nhận được đôi khi vừa đủ số tiền mà đóng góp vào. Mặc dù không lời lãi gì nhưng mà rất vui. Vì vậy, tôi được hưởng cái “Trung thu” cả tháng trời, háo hức và vui vẻ.
Kết thúc đêm Trung thu thường là cái đêm mà cả đám đem đầu lân ra đốt, để không còn vương vấn vào nó nữa, mà bắt tay vào việc học.
Sáng nay đọc một bài báo viết về Trung thu ở Huế, thấy các nhà báo đã phê phán tình trạng kẹt xe vì múa lân đầy đường. Có lẽ, nhà báo này không có ở Huế, thực ra, năm nào cũng vậy, có những đoạn đường, những đội lân cấm luôn cả xe để họ múa, nhưng đa số những người đi xe, cảm thấy vui vẻ, dù sao, đó cũng là 1 đời sống tinh thần ở Huế mà khó nơi nào có được. Không biết có vì những bài báo này mà Huế trở nên trầm hơn như những Tp lớn khác ??
Quay về lại với Sài Gòn, từ khi vào đây đến giờ, chưa bao giờ tôi cảm thấy có cái không khí Trung Thu. Khi nào ra ngoài đường, thấy người ta bán đầy bánh Trung thu ngoài đường là biết sắp tới Trung thu, khi nào thấy bán bánh Trung thu hạ giá thường thì sát ngày Trung thu. Chấm hết. Ngoài ra chẳng có bất kỳ 1 không khí nào hết.
Trung thu ở Sài Gòn dường như là 1 bữa để người ta tặng quà biếu nhau bên trong những hộp bánh Trung thu rất đắt tiền thì hơn. Vẫn nhớ, hồi ở Huế, xin được tiền mua 1 cái bánh Trung thu nướng hình con heo, khoảng chừng 5000, gần như chỉ toàn bột không mà đã thấy vui rồi. Còn giờ thì bánh Trung thu quá trời nhưng nó dường như chỉ là 1 món ăn chứ ko mang theo giá trị tinh thần của Trung thu.
Một entry đẹp! Cám ơn em đã chia sẻ. Chúc em một trung thu vui vẻ và bình an.
Hey, sao em có cái nhìn hơi “negative” về Trung Thu SG thế. Em vẫn có thể tổ chức TT o SG, tức nhiên là cách làm sẽ khác ở Huế. Cả nhóm bạn có thể tập trung ở một khu nào vắng, mang bánh trung thu và 1 cái lồng đèn mua ở Q5 để cheer mà. This is a very SG style, you guy.
SG la vay,hoi xua tui e cung co choi Trung Thu mac du co the noi ko hay nhu a ke,chu ko fai ko vui.Truoc TRung thu 1 thang la tui e da moi dua 1 long den,du hinh dang di khap xom,lay den ca`y vun bo vao lon sua bo nau chay ra,….Bay gio,ra duong,ngay ngay Trung Thu ko co 1 bong con nit,tui no gio do dang fai o nha hoc bai,lam bai,ngay mai tra bai,kiem tra tap,…..
Con nit bay gio ko co tuoi tho.Toi nghipe.Toan sach,vo trong dau.
Sai Gon chi mua lan vao dip Tet…nghe M ke thay cung vui that…
Trung Thu Sai Gon la`…mua banh dzia cung’ tra*ng…roi a*n….:D