Sao dạo này, thị trường đi xuống, mà ai cũng busy quá trời vậy ta. Hix, về nhà là thấy oải rồi. Muốn luyện thi mấy cái certificate mà chưa có thời gian luyện được nữa.
Mà sao dạo nì ko có hứng viết blog, viết 2, 3 câu là tự nhiên muốn bỏ bàn phím gập máy lại đi ngủ. Hum nay lại thức đêm nữa rồi, ko bit kiểu nì bệnh có tái phát ko.
Mà, lâu lâu thức đêm cũng hay.
Cả căn phòng tối thui, chỉ có duy nhất thứ ánh sáng hắt ra từ cái màn hình máy tính bé tẹo và từ những con đèn led xanh xanh vàng vàng từ cái máy tính và cái loa. Mở lên nhạc Ngọc Lan nghe, thật sự cảm thấy hay. Mặc dù ko có để ý đang play bài nào, nghe thì quen vậy thôi chứ cũng chẳng nhớ tên nào. Nghe được vài bài thì thấy có 1 bài mà mình rất thích Xin thời gian qua mau của Lam Phương.
Bài hát này vốn đãn buồn, qua giọng ca của Ngọc Lan, nó càng buồn và não nề hơn.
Buồn nào hơn đêm nay
Buồn nào hơn đêm nay
Khi ngoài kia bão tố đầy trời
Từng cánh lá cuốn gió
Rơi vào lòng đêm thâu
Thương thầm mối tình ngâu
Ngày về ôi xa quá
Cánh nhạn còn miệt mài
Trong nắng hồng mê say
Lạc bầy chim chíu chít
Hai phương trời cách biệt
Đêm chờ và đêm mong
ĐK
Ta đã quen, quen từng hơi thởi
Quen tiếng cười và sóng mát đưa tin
Tám mùa đông cây rừng khô trụi lá
Chưa bao giờ một phút sống xa nhau
Thương những đêm trăng tà soi xóm vắng
Đưa em về anh viết thành bài ca
Thương những khi trưa hè nghiêng nắng đổ
Hắt hiu buồn tiếng vọng nhè nhẹ đưa
Buồn nào hơn đêm nay
Buồn nào hơn đêm nay
Khi tình xuân đã uá bụi đời
Nhiều lúc muốn trách móc
Hay giận hờn vu vơ
Chỉ làm phí ngày thơ
Dù rằng sau mưa bão
Gió hiền hòa lại về
Vẫn thấy lòng hoang vu
Cuộc đời là hư vô
Bôn ba chi xứ người
Khi mình còn đôi tay
Có lẽ, mình chưa đủ buồn hoặc chưa có tâm trạng được bài hát, nên vẫn chưa thấy buồn mà cảm thấy bài hát rất hay. Mặc dù thấy rất buồn nhưng mà lại có cái gì đó để hướng về tương lai.
Có lẽ. Nên vậy
lẽng mẹn qué đại ka
Hì, em đọc entry này lâu rồi. Bỗng đọc lại, nghĩ tới anh.
Mong anh qua năm mới, vui nhiều hơn ha. Nhưng cũng đừng làm việc nhiều quá, nha anh.
😉