Không hiểu sao mấy hôm nay tinh thần không được thoải mái. Cứ cảm thấy uể oải như thế nào đó, và muốn nổi loạn. Không biết có phải ngã bệnh vì cái amidan hay là vì mấy bữa nay ngồi ở phòng làm việc mà cứ như ngồi ở cái lò lửa, 1 bên là đường ồn ào và bụi không nữa?
Tối nay, cố gắng tự thưởng cho mình 1 đêm thật yên, đúng nghĩa “Private” để làm những gì mình thích, để lấy lại năng lượng, cố gắng không online, để khỏi chat chít hay khỏi phải vô cái diễn đàn mà mình đã quá tâm huyết với nó. Nhưng cuối cùng thì lại không làm được.
Nhận được 1 lời chúc từ ông Long trong 1 tấm thiệp Christmas: “Hãy tranh đấu quyết liệt hơn nữa vì quyền lợi của cộng đồng và hạnh phúc của chính chúng ta” tự nhiên thấy chạnh lòng. Đã cố gắng rất nhiều, nhưng rồi những người tưởng chừng sẽ ủng hộ lại đi trên con đường khác.
Trước giờ, mình chưa có tặng quà giáng sinh cho ai, nhưng năm nay, đã nhận được 2 tấm thiệp, khá xinh và 4 món quà, mà một trong 4 món đó lại là của một người tự tay làm. Happy and appriciate.
Tự nhiên nghĩ rằng, cuộc sống mình nó phụ thuộc vào các mối quan hệ trên mạng quá.
Tự nhiên nghĩ rằng, mình nhiều bạn, nhưng rồi chẳng còn ai. Ngoài một người.
Tự nhiên muốn đi một mình, dạo quanh phố phường, đi ngắm thiên hạ, nhưng rồi cái xe máy muốn bể cái bánh sau và các lô cốt trên đường làm nản lòng chiến sĩ.
Tối nay, trong phòng này hơi lạnh phà phà ra như thế này, bỗng dưng nghĩ rằng, nếu một mai mình mất đi, có mấy người sẽ khóc đưa nhỉ.
Vào lúc này, ngay khi đang gõ những dòng chữ này, tự nhiên nghĩ rằng có mấy ai đọc được dòng này nhỉ.