Mỗi ngày mở Yahoo Messenger lên, vẫn thấy những gương mặt sáng lên bên cạnh những cái tên và nick quen thuộc. Như một thói quen, bước vào công ty, lướt qua danh sách friend list để thấy rằng những người bạn của tôi vẫn ổn, ít nhất là vẫn có thể lên YM được và có thể lên chat. Nhiều khi đơn giản chỉ là một vài câu hỏi thăm xã giao, nhưng điều đó làm tôi thấy rằng xung quanh tôi không chỉ có cái máy tính, cái bàn làm việc, cái headset và cái máy tính trước mặt bàn.
Trước đây, tôi vẫn có thói quen Invisible mỗi khi online. Chỉ đơn giản là không muốn ai làm phiền, chỉ đơn giản là để thấy rằng mình an toàn hơn, để thấy rằng mình không phải đứng ngoài sáng trong khi có những chỗ tối mà tôi cảm thấy an toàn hơn. Thế rồi, từ từ, tôi thay đổi thói quen và mở YM online suốt. Quả thật, thời gian đầu, nhiều người bạn vào chat, hỏi thăm, tám chuyện. Đôi khi cũng thấy hơi phiền vì đang làm việc, nhưng rồi tôi chợt nghĩ, đó là bạn bè vẫn còn quan tâm mình. Nếu như mở cửa sổ chat lên để rồi chờ cả ngày cũng không có người nói chuyện, thì đó mới là một bi kịch.
Từ từ, mọi người bạn trên YM cũng quen với việc nick tôi sáng đúng giờ và tắt đúng giờ. Những câu chào xã giao không còn thường xuyên nữa. Chỉ những ai thật sự cần tâm sự, có việc mới vào chat. Riết cũng quen. Không như những ngày đầu nữa.
Một thời gian bẵng đi, có những khi phải đi công tác hoặc đi về quê, nơi mà không có được nhiều nguồn truy cập Internet, nick tôi không còn sáng nữa. Vài ngày sau, tôi nhận được vài tin nhắn qua điện thoại và vài offline message hỏi thăm. Hơi ngạc nhiên cộng với niềm vui và cảm động để trả lời rằng, “I’m fine and come back soon.”.
Chỉ đơn giản mỗi ngày bạn online, có thể bạn của bạn không vào chat, nhưng ít ra, họ sẽ nhận ra bạn vẫn ổn, ít nhật là về mặt thể xác.
Một ý nghĩ thoáng qua, nếu như mà suốt ngày mình invisible như hồi trước, đến một lúc nào đó, có khi nào mình không tồn tại trên cõi đời và chẳng ai biết không?
Hôm nay, tôi vô tình chợt phát hiện ra 2 người đã Invi. Permanently với mình. Hơi ngạc nhiên và bất ngờ vì cả 2 mình đều xem là những người bạn thân và đặc biệt, ít nhất là với chính mình. Trong lòng bỗng nảy ra những câu hỏi đại loại như “Mình đã làm gì mà người ta…trốn mình mãi luôn?” và bỗng nghi ngờ vào những lời nói, những “cảm nhận” và sự chân thành của người ta. Mình cũng có đặt kiểu invisible đó đối với 1 vài người, nhưng là với những người suốt ngày làm phiền mình, đơn giản là không muốn người ta biết được mình khi nào ready to talk và không muốn talk. Không lẽ, mình cũng là người mà người ta không muốn talk, và cảm thấy bị làm phiền thế ư? Với cái tính cần một sự rõ ràng, mình cũng gắng hỏi thẳng, anyway, không làm được gì. Và có lẽ người mình thật sự làm phiền người ta.
Nhấn phím và bấm Ok, kèm với một lời xin lỗi mặc dù không biết lỗi gì. Một tí buồn. Một tí lãng đãng trong đầu.
Vẫn còn quá nhiều việc để làm và để suy nghĩ, sẽ dành thời gian quan tâm tới những người thực sự quan tâm tới mình hơn.
Em cung la mot nguoi luon invi. Va cung co luc em ko tra loi mot ai do. Nhung anh a, co nhung luc con nguoi ta muon minh thuc su bien mat. Neu nhu trong truong hop cua anh, em se ko noi loi xin loi dau. Boi khi do chung ta da ko sai. Nhung thay vao do, em se noi mot dieu… “khi nao thay on, hay noi chuyen lai nhe…”
Ke ca vi ly do gi, vi chung ta hay vi nguoi do, chung ta cung deu muon noi chuyen lai, muon biet chuyen gi dung ko anh…